PHÚT TRẢI LÒNG CỦA SNOW
KỲ III:
CHUYỆN TIN ĐỒN VÀ NGÀY KỶ NIỆM…
1-Snow giới thiệu mình là người “Dễ nhớ, khó quên”, chắc là bạn “thù dai, nhớ lâu” lắm nhỉ?
*“Dễ nhớ, khó quên” của mình hoàn toàn khác với “thù dai, nhớ lâu” bạn nhé. Mình rất “dễ nhớ” và mình nghĩ đó cũng là điều tốt cho công việc của một nhà báo như mình bạn ạ. Điều khiến mình ngạc nhiên là mình có biệt tài thuộc thơ bạn ạ. Mình thuộc rất nhiều thơ, thuộc đến độ mình nghĩ, nếu có cuộc thi đọc thuộc lòng về thơ thì chắc chắn mình sẽ đạt giải nhất. Từ ngày còn đi học và cho đến tận bây giờ cũng vậy, mình vẫn có thể đọc thuộc lòng những tập thơ dày cộm của Xuân Diệu, Tố Hữu, Hàn Mạc Tử, Chế Lan Viên...
Còn “khó quên” là mình muốn nói về tình yêu bạn nhé. Trong tình yêu mình rất khó yêu và cũng rất khó quên. Một khi đã yêu thì mình không bao giờ phản bội, không bao giờ là người nói trước lời chia tay. Chính vì điều đó mà mình luôn đau khổ trong tình yêu, rất khó chấp nhận, khó khỏa lấp nỗi buồn đau bằng một tình yêu mới như nhiều người bạn ạ.
Người mà mình đã và đang yêu, trong lần gặp mới đây, mình biết là người ta chẳng còn tha thiết với mình, người ta đã quên mình thật rồi, nhưng mình vẫn cảm thấy lòng mình vương vấn lắm… Dù vậy, lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh không cho phép mình yếu đuối, hay nói đúng hơn là tư chất của một nhà báo đã giúp mình có thêm nghị lực, thêm bản lĩnh để vượt qua bạn ạ.
2-Snow có tới 4 ngày kỷ niệm, sao lạ vậy?
*Về ngày kỷ niệm, mình rất hiểu ý bạn, bởi qua quan sát trên facebook, mình thấy đa số mọi người hay ghi ngày kỷ niệm là ngày cưới của một cặp đôi hạnh phúc. Thế nhưng với riêng mình thì khác. Ngày kỷ niệm một khi đã đưa lên mạng xã hội thì không phải là ngày cưới, cũng chẳng phải là ngày có liên quan đến những người ruột rà thân thích trong gia đình, mà đó chỉ là những ngày cần phải nhớ. Những ngày đáng nhớ của người thân trong gia đình thì mình đã thuộc nằm lòng, còn 4 ngày ghi trên facebook là những ngày không được phép quên. Đó là những ngày ghi dấu lần gặp gỡ đầu tiên và là ngày sinh của 2 người quan trọng, 2 người có ảnh hưởng và tác động lớn nhất đến cuộc đời mình bạn ạ. Một người là người bạn vĩ đại, còn người kia là người mà mình đã và đang còn yêu da diết lắm…
Nhiều lúc thấy mình đau buồn quá, những người bạn lớn của mình lại xót xa: “Cái anh chàng 24-11 lại làm khổ em nữa à? nó là ai mà khiến em khó quên đến vậy?”. Thật chẳng biết phải diễn tả thế nào, có những niềm riêng đâu dễ gì chia sẻ, dẫu rằng đó là những người mà mình thân thiết nhất. Mình có cảm giác từ bây giờ cho đến hết cuộc đời, mình sẽ chẳng thể nào yêu ai được nữa ngoài anh. Anh không phải là người đầu tiên, nhưng có lẽ sẽ là người cuối cùng trong cuộc đời khiến mình cứ mãi khắc khoải, nhớ thương…
Lúc nào bạn thấy trên facebook, mình không còn ghi những ngày đó nữa thì tức là mình đã quên được rồi bạn nhé.
3-Nghe đồn Snow là người giàu có trong làng báo? Bạn đi làm bằng xe hơi, ở biệt thự PMH và có nhiều đất đai khác nữa?
*Tin đồn đôi khi giết chết người ta đấy bạn ạ. Cũng chính vì những tin đồn này mà mình luôn bị thiệt thòi và luôn bị người ta đố kỵ ganh ghét không ít đấy bạn ơi… Mình đính chính ngay một chút là hiện nay mình đang ở căn hộ chung cư tại Quận 3 bạn nhé. Căn biệt thự mà bạn nói là của gia đình, của ba mẹ và cả anh chị mình nữa đấy. Gia đình mình mua căn biệt thự ấy cách đây đã 10 năm rồi bạn ạ, tức là khoảng thời gian mà PMH vẫn còn hoang sơ lắm. Căn biệt thự ấy, giờ đây gia đình mình đã cho thuê rồi bạn nhé.
Theo bạn như thế nào thì gọi là giàu? Thú thật là mình không biết chuẩn giàu là gì cả, mình chỉ quan niệm là mình phải biết sống thật và phải biết tận hưởng cuộc sống bằng những gì mình có mà thôi bạn ạ. Nếu lấy chuẩn giàu là đi xe hơi và ở nhà biệt thự thì các nhà báo ở SG này nhiều lắm. Mình nhớ cách đây 5-6 năm, một sếp ở cơ quan và cũng là một người anh thân thiết của mình nói với mình rằng: “Em đi làm bằng xe hơi làm gì, chỉ tổ chúng nó ghét. Ở cơ quan này khối người giàu có hơn em, người ta có xe xịn hơn, đẹp hơn, mắc hơn xe của em mà người ta có đi đâu? Người ta để ở nhà, lâu lâu đi đâu mới lấy ra đi, chứ có ai người ta đi thường xuyên như em đâu? Về cất đi, lấy xe máy mà đi”. Mình hiểu ý sếp, mình biết sếp muốn điều tốt cho mình, nhưng mình đã không làm theo lời sếp. Mua xe mà để ở nhà trùm mền thì mua làm gì? Tại sao mình phải sống vì những dư luận xấu? Tại sao mình không thể tận hưởng cuộc sống, tại sao mình không thể giữ gìn và bảo vệ sức khỏe cho mình, cho con mình, khi mà mình có khả năng để làm điều đó?
Thôi thì ai ghét kệ họ, ai đố kỵ cứ việc đố kỵ, người nào mà cứ giữ mãi cái tính đố kỵ, ganh ghét ấy thì họ sẽ chóng già và xấu, họ ấm ức, hậm hực quá thì họ sẽ sinh bệnh béo phì mà chết sớm… Kệ họ, mình phải sống cho mình, sống vì mình, vì con mình và vì những người thân yêu của mình, chứ mình không thể sống vì dư luận xấu, vì những người xấu, những kẻ luôn ganh ghét, đố kỵ với mình bạn ạ.
Điều mình muốn nói với bạn là: Mình sẽ mua xe đạp và sắp tới đây – khi TPHCM áp dụng chủ trương hạn chế xe cá nhân, thì mình sẽ là một trong số những người đầu tiên hưởng ứng. Có thể bạn sẽ lại đặt câu hỏi “Xe đạp vẫn là phương tiện cá nhân, sao không đi xe bus?”, thì mình lại sẽ trả lời bạn rằng, phóng viên là một nghề luôn phải di chuyển, cơ động, xuôi ngược để tác nghiệp, săn tin, vì vậy trong bối cảnh cả xã hội cùng chung tay góp sức như hiện nay, thì xe đạp sẽ là phương tiện phù hợp nhất đối với một phóng viên như mình bạn ạ.
4-Nhìn Snow trên facebook rất khó đoán tuổi, vào blog đọc các bài viết thấy sâu sắc, lắng đọng buồn buồn, nhưng phong cách trình bày, thể hiện thì thấy teen quá, không biết xưng hô với bạn thế nào? nên gọi bạn bằng chị hay bằng em nhỉ?
*Thú thật là mình không thích công khai tuổi tác trên mạng bạn ạ. Chỉ biết rằng mình không còn trẻ nhưng cũng chưa quá già bạn nhé. Hãy cứ gọi mình là bạn như mình đang xưng hô với bạn vậy nhé. Mới đây, có mấy bạn trẻ tuổi sinh năm 1995, 1996 mời mình kết bạn và hỏi: “Chị ơi, em gọi chị bằng chị có được không?”. Mình cười ngất đi và quyết định không aceept những người bạn còn quá trẻ như thế nữa.
Về blog, mình mới lập blog cách đây chưa đầy 4 tháng, chưa có kinh nghiệm và vẫn thấy còn nhiều điều cần phải điều chỉnh cho phù hợp. Thế nhưng trên thực tế mình cũng thích phong cách trẻ trung chứ không thích già nua đâu bạn ạ. Mình có con gái bắt đầu vào tuổi teen rồi đấy, con gái mình cũng thích blog của mẹ phải thế này, thế nọ sao cho hợp với nó, để nó thấy thích, thi thoảng còn đòi mẹ cho vào xem, nghe nhạc nữa đấy. Blog là niềm vui nho nhỏ, là nơi chia sẻ và gửi gắm yêu thương của cả 2 mẹ con mình bạn ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét