Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

24/11 VÀ NHỮNG NGÀY XƯA YÊU DẤU...

24/11/2011 - GIẤC MƠ ĐÊM CỦA EM ...

   Đêm lại về, ở đó vẫn vọng bên tai tiếng dương cầm 
  Làm em nhớ về anh - một người đã quá xa xăm…
  Khơi lại nỗi đau từ lâu mà em vẫn giấu…
  Từng mùa đông trôi qua buồn tênh

  Mùa xuân đến trong âm thầm…
  Mình đã xa nhau một thời gian
  Nhiều đêm thức trắng nhớ mong hoài…
  Từng ngày trôi qua em lẻ loi, ngồi đây đếm lá thu vàng
  Nhưng tình yêu em trao về anh-mãi không tàn phai…
  Ngồi giữa đêm khuya lạnh câm, lặng nghe tiếng dương cầm
  Trái tim em bừng lên niềm đau từ lâu mà em vẫn giấu
  Và giấc mơ đêm của em - bóng anh cứ quay về...quay về...

*********
24/11/2010 & NHỮNG NGÀY XƯA
YÊU DẤU...
Anh ạ, chỉ còn 3 hôm nữa thôi là đến sinh nhật anh: 24-11, và như thế là một năm đã trôi qua, anh lại thêm một tuổi, cái tuổi mà người ta luôn cảm thấy cuộc đời dần ngắn lại…
   Có thể anh đã quên, hoặc đang cố gắng để quên đi những kỷ niệm ngọt ngào mà cay đắng, cố gắng để quên đi niềm hạnh phúc ngắn ngủi trong ngậm ngùi, tiếc nuối, và trong cả sự cố chấp, hận thù… Em cũng đã từng ở trong tâm trạng đó, thế nhưng anh biết không, cứ mỗi lúc như thế, em lại lục tìm, nhìn ngắm lại những món quà xinh xắn mà anh đã tặng, lục tìm và đọc lại những dòng thư anh viết cho em, chính những dòng thư nồng nàn thân thiết đó đã giúp em cân bằng lại, để có thể  bỏ qua tất cả những buồn phiền, oán hận, để tha thứ cho anh và cho cả chính mình…
  Cho đến tận bây giờ, em vẫn chẳng thể nào quên những dòng thư anh kể về kỷ niệm của thời thơ ấu, những dòng thư anh kể về mối tình trẻ con khi mới học lớp 2, về những năm tháng tuổi thơ trong khói lửa chiến tranh phải đi sơ tán về quê ngoại, về một lần đi tắm sông sắp chết đuối lại được chính bố mình cứu vớt… Và cả về khoảng thời gian ngắn ngủi được tập luyện trên bầu trời quê hương em nắng gió, bụi mù… Chao ôi, những kỷ niệm thật là đẹp, những kỷ niệm mà có lần khi ở bên nhau, em đã gọi đó là “Những ngày xưa yêu dấu của anh”…
   Anh ơi, kỷ niệm dù tốt hay xấu, dù ngọt ngào hay cay đắng thì mãi mãi cũng chỉ là kỷ niệm, đừng cố vùi chôn nó, bôi xấu nó để rồi lại thấy lòng mình mệt mỏi, đớn đau… Hãy cứ để nó bình yên như thế, hãy cứ để nó nguyên vẹn tự nhiên như những gì đã thuộc về nó, vì rằng mãi mãi chúng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nhau nữa đâu anh ạ.
   Trong lòng em giờ đây chẳng hề có một chút oán hận gì về anh cả, anh mãi mãi là một kỷ niệm đẹp trong trái tim em, một kỷ niệm ngọt ngào, chân thật, đầy ắp những yêu thương… Dù vậy, tất cả đã trở thành quá khứ, và chúng ta hãy tôn trọng quá khứ để có thể bình thản trước đời nhau anh nhé…
   Nhân sinh nhật anh, em lại nhớ về lời nguyện ước của một chàng hoàng tử, về khát vọng trong những mùa mưa ngâu với chiếc cầu Ô Thước…. Hãy quên đi anh nhé, và hãy vun đắp cho hạnh phúc hiện có của mình. Mong rằng, tất cả những gì em đọc được, thấy được về anh trong thời gian gần đây cũng chính là niềm vui, là hạnh phúc có thật của anh, chứ không phải đó là thứ hạnh phúc giả tạo, làm màu, nhằm che đậy sự bức bối, gò bó đến mức ngột ngạt, khiến anh luôn phải đóng kịch, luôn phải gồng mình chịu đựng, như đã nhiều lần anh chia sẻ cùng em…
   Chúc anh hạnh phúc và cầu mong cho những điều tốt đẹp luôn là bạn đồng hành của anh… Happy Birthday anh nhé….
 Snow Autumn
(Sài Gòn, Đêm mùa đông 11-2010)
**********

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét