Không biết Snow đã đọc được ở đâu đó một đoạn văn đại ý thế này: “Đôi khi chạm vào một mốc thời gian nào đó của cuộc đời, con người ta bỗng giật mình dừng lại để nhìn về quá khứ, để kiểm nghiệm, đánh giá lại những điều mà mình đã trải qua và để quyết định sửa đổi hay đi tiếp con đường mà mình đã đi trước đó…”.
Hôm nay, Snow cũng đã chạm vào một mốc thời gian quan trọng của cuộc đời –kỷ niệm 18 năm làm nghề viết báo - một mốc thời gian mà khi ngắm nhìn quá khứ, Snow cảm thấy rất tự hào, nhưng cũng cảm thấy lòng rưng rưng muốn khóc… Nhưng thôi, Snow ơi, hãy cố lên, đừng khóc, bởi nước mắt của bạn sẽ không làm cho những người yêu quý bạn vui hơn, mà ngược lại nó sẽ làm cho những kẻ đố kỵ với bạn vui cười hơn đấy… Vì vậy, ngày hôm nay sẽ không có nước mắt mà chỉ có nụ cười, niềm vui thôi bạn nhé. Nhân dịp này, Snow sẽ mạnh dạn trải lòng, sẽ trả lời tất cả những câu hỏi, những thắc mắc của bạn bè, của những người anh, người chị, người em, những người mà Snow đã biết mặt, thân quen và cả những người mà Snow chưa từng biết mặt, nhưng vẫn luôn quan tâm theo dõi, gửi câu hỏi cho Snow qua tin nhắn, qua e-mail, qua điện thoại, qua facebook, qua blog từ lâu nay, nhưng vì bận rộn, vì ngại mà Snow chưa có dịp trả lời.
Xin cho Snow được gọi tất cả mọi người là Bạn nhé…
KỲ I:
CHUYỆN NGHỀ BÁO, GIA ĐÌNH VÀ QUAN ĐIỂM CHÍNH TRỊ
1-Snow chỉ khoe con gái, còn gia đình và những người thân yêu khác đâu sao không thấy? Post ảnh khoe đi cho mọi người xem nào…
*Bạn ạ, mình cũng giống như tất cả mọi người, mình có ba mẹ, anh chị và nhiều người thân yêu khác nữa, mình rất muốn khoe và nếu như mình khoe ra thì họ sẽ giúp làm tăng giá trị của mình lên, sẽ đem đến cho mình niềm hãnh diện hơn rất nhiều so với những điều mà bạn đã biết về mình. Thế nhưng, mình không thể làm điều đó, vì mình luôn tôn trọng nguyên tắc của gia đình. Những người thân của mình có quan điểm khác mình về thế giới mạng, về blog, về facebook, họ không thích và cho đó là “trò vớ vẩn, chẳng có gì gọi là hữu ích, thích thú cả”. Có 1 lần mình post 1 tấm ảnh chung trong một bữa tiệc có mặt anh trai mình, anh biết bắt tháo xuống bằng được và nói: “Cấm em từ nay không được phơi bày hình ảnh, bô lô bô la chuyện gia đình, tổ tông gốc tích trên mạng nghe chưa…”. “Vâng, em xin chừa ạ!”.
Thế đấy bạn ạ. Đôi khi mình thấy những người thân của mình khuyên nhủ, răn dạy mình những điều cũng thật là hữu ích để mình cẩn trọng hơn. Thế giới mạng đầy màu sắc hư ảo vui tươi, nhưng cũng nhiều phức tạp, hiểm nguy, bất trắc, vì vậy mình chỉ chia sẻ những gì có thể, không chia sẻ những điều có thể làm ảnh hưởng, không hay hoặc gây hại đến người khác. Đó cũng chính là lý do vì sao mà khi vào mạng, mình không bao giờ nêu tên cụ thể những người mà mình yêu quý, mình cũng chẳng bao giờ đem chuyện cơ quan, chuyện chính trị, nghị trường ra bàn luận ở các diễn đàn trên mạng.
2-Trong Profile thấy Snow ghi quan điểm chính trị là Đảng Cộng sản VN, bạn là Đảng viên đúng không?
*Thưa bạn, mình không phải là Đảng viên, thế nhưng mình luôn ủng hộ và đi theo con đường mà Đảng Cộng sản VN đã chọn. Ba mẹ, anh trai, chị gái, anh rể, chị dâu của mình và rất nhiều người thân yêu khác nữa của mình cũng đều là Đảng viên. Mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình Cộng sản, mình đang làm việc ở môt tờ báo Đảng, vì vậy dù không vào Đảng, nhưng mình nguyện suốt đời sẽ là một quần chúng tốt, là một người con, một người em, một “đồng minh” trung thành và thân yêu của Đảng.
Trong một cuộc gặp mới đây, biết ba mình đã từng là một Đại tá quân đội về hưu và vừa mới được nhận Huy hiệu 60 năm tuổi Đảng, Bí thư Thành ủy ngạc nhiên hỏi: “Sao đến giờ mà vẫn chưa vào Đảng?”. Mình chỉ cười mà chẳng biết nói sao, có lẽ lúc nào trước Đảng mình cũng cảm thấy mình bé nhỏ, chưa xứng đáng. Mình cũng luôn có cảm giác là hình như mình làm quần chúng, làm “đồng minh” của Đảng thì tốt hơn là vào Đảng hay sao ấy bạn ạ.
3-Làm báo đã lâu, đã từng được nhận Kỷ niệm chương Vì Sự nghiệp báo chí, nhân nhiều giải thưởng, bằng khen và xuất bản nhiều sách như vậy thì chắc Snow cũng là 1 sếp to ở SGGP?
*Không đâu bạn ạ, ngay từ khi chọn và bước vào nghề báo, mình đã tâm niệm là chỉ làm nghề viết thôi. Chức danh trong công việc từ trước đên nay của mình là Phóng viên-Biên Tập viên-Phóng viên, thế thôi. Nếu muốn làm sếp, làm cán bộ quản lý thì mình đã không chọn nghề báo, hoặc cũng đã rẽ ngang từ lâu lắm rồi, làm báo mà không viết lách thì buồn lắm bạn ạ. Mình đam mê viết lách, thích nghề báo với những chuyến đi khám phá, nhiều trải nghiêm, thích gặp gỡ giao lưu, tìm tòi, chắt chiu những điều hay, lẽ phải vào trong những bài viết của mình để phục vụ cộng đồng bạn ạ. Mình nguyện suốt đời chỉ làm nghề viết báo và đó cũng chính là lý do vì sao mà mình luôn né tránh những lời mời về làm sếp ở nơi này nơi nọ, luôn né tránh những lời gợi ý giúp đỡ, hậu thuận, hỗ trợ để mình có thể “làm quan, thăng tiến”, mình không vào Đảng cũng một phần là vì thế bạn ạ.
4-Nhiều người nói bạn là “phóng viên ngôi sao”, được cưng chiều nhất báo, toàn phụ trách mảng ngon, đi nước ngoài như đi chợ?
*Nghe bạn nói được cưng chiều nhất báo mà mình chết ngất vì cười đấy. Bạn nói ngược mà không biết thật sao? Theo bạn mảng nào thì được gọi là mảng ngon? Mình kể cho bạn nghe chuyện này nhé: Cách đây 4 năm, khi quay trở lại làm phóng viên sau một thời gian dài làm công tác biên tập ở tòa soạn, mình được giao phụ trách 2 lĩnh vực Hàng không và Dầu khí. Đây là 2 mảng mà tại thời điểm ấy chẳng phóng viên nào mặn mà nên gần như đang trống vắng người theo dõi (các mảng khác thì đã có người phụ trách kín hết). Mình cũng không thích 2 mảng này vì trước đây mình thuận viết về các lĩnh vực Đầu tư-Tài chính và Xây dựng. Thế nhưng mình không có sự lựa chọn, vì vậy mà mình đã phải cố gắng làm tròn nhiệm vụ. Khi mình hoàn thành được nhiệm vụ, gắn kết được với ngành thành công rồi thì nhiều người lại thấy đấy là mảng ngon. Mình nhớ cái ngày xa xưa cũng vây. Những mảng chảng có phóng viên nào thích làm như Bảo hiểm – Điện tử -Xây dựng… nên sếp giao cho mình, mình vào làm được rồi thì họ lại ồ lên, trời ơi, sao Snow toàn được giao mảng ngon thế nhỉ? Nếu ai đó nói rằng mình là ngôi sao, được cưng chiều giao toàn mảng ngon thì bạn hãy xem lại người đó nhé, đó có thể là một người có tính đố kỵ đấy bạn ạ.
Còn đi nước ngoài thì toàn là đi công tác cả mà bạn. Cơ sở, doanh nghiệp, ngành nghề nào họ có sự kiện, họ mời thì mình phải đi chứ. Nghề báo phải đi nhiều thì mới có thực tế, mới mở mang tầm nhìn để viết tốt bạn ạ, nếu bạn không thích đi và ít được đi, thì theo mình, bạn có thể chưa hội đủ các yếu tố của một nhà báo với chức danh phóng viên chuyên nghiệp. Mình không biết bạn có phải là người làm báo không? Nếu bạn cũng làm báo như mình và còn trẻ thì mình có lời khuyên bạn rằng: chẳng có mảng nào ngon hay không ngon cả đâu bạn ạ. Vấn đề là ở bản thân bạn, nếu bạn nỗ lực, tâm huyết và yêu nghề thì bạn sẽ thành công cho dù bạn được giao phụ trách ở bất cứ lĩnh vực nào…
*********
KỲ II:
CHUYỆN BẠN BÈ VÀ “NGƯỜI BẠN VĨ ĐẠI”
1-Snow giới thiệu về bản thân trên facebook thấy sốc quá, “Nhiều kẻ ganh ghét, lắm người yêu thương” nghĩa là sao?
*Đúng thế đấy bạn ạ. Nói thật là mình có rất nhiều bạn bè, họ là những người cùng cơ quan, cùng trang lứa, là bạn học, là đồng nghiệp… Nhưng một người bạn thân đúng nghĩa, một người bạn biết chia sẻ gắn bó thương yêu nhau, tận tâm, chân tình với nhau và biết bảo vệ, hy sinh vì nhau thì nói thật là mình không có. Mặc dù có một số người mình đối xử rât tốt, rất thường xuyên gặp gỡ chuyện trò, thường xuyên đến độ mình cứ nghĩ họ là bạn thân, biết đồng cảm, cùng mình chia sẻ những buồn vui, bức xúc… Thế nhưng thời gian trôi qua, khi gặp những sự cố, sự kiện có liên quan mình mới biết là mình ngộ nhận. Đôi khi những người mình đối xử tốt, gần gũi, tưởng là thân thiết thì lại chính là những kẻ ngấm ngầm muốn hại mình. Sự ích kỷ, đố kỵ, lòng ganh ghét đã biến họ thành kẻ xấu, và khi đã nhận ra điều đó thì mãi mãi mình sẽ không còn coi người đó là bạn nữa đâu bạn ạ.
Mới đây, một sếp ở cơ quan gọi mình lên mắng cho một trận tơi bời khói lửa: “Em là cái gì mà anh phải ghét bỏ, trù dập em? Em đã từng làm lính trực tiếp của anh hơn 10 năm trước thì em quá biết tính anh mà? Em tưởng em xúc xiểm anh mà người ta không nói cho anh biết à? Em cứ tưởng em khôn, em giỏi, đây này những người bạn thân của em nó chuyển cho anh đây, em xem đi. Cái tính của em, anh không lạ gì, anh không thèm chấp nên mới nói cho em biết điều đó” - Mình nghe sếp nói mà cảm thấy ngạc nhiên, choáng váng đến bàng hoàng. Hành động và lời nói đó của sếp khiến mình thấy sếp vụt cao lớn lạ thường… Quả là những suy đoán từ những bức xúc nóng vội khiến cho mình hiểu lầm và có những nhận định, đánh giá sai lệch về người khác. Mình thấy có lỗi với sếp, thấy sếp thật cao thượng và mình đã cảm ơn sếp rất nhiều, vì nhờ có sếp mà mình mới biết được người mà lâu nay mình cứ tưởng là bạn thân ấy đã “tốt” với mình như thế nào!
Nghe mình kể những câu chuyện buồn về những người bạn có tính đố kỵ, hay ngấm ngầm bày trò hại người, một đứa em thân thiết nói với mình rằng: “Chị thật là hạnh phúc vì có nhiều người đố kỵ với chị. Em đây mong mãi mà chẳng có ai đố kỵ với em”. Nói rồi cô bé thông minh lém lỉnh với vẻ mặt trải đời phân tích: “Thì chị cứ ngẫm nghĩ mà xem, chị thấy có ai người ta giỏi hơn chị, đẹp hơn chị, giàu sang hơn chị mà người ta ganh ghét đố kỵ với chị không? Chắc chắc là không đúng không? Đơn giản là vì chỉ có những kẻ thấp kém hơn người khác thì họ mới có tính đố kỵ mà thôi chị ạ. Chị phải vui vì điều đó mới đúng chứ”. Mình nghe mà cứ thấy buồn cười, còn bạn, bạn nghĩ gì về câu chuyện đó?
Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời là mình đã có không ít những người yêu thương giúp đỡ. Họ là những người bạn lớn của mình cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, họ tài năng, cao thượng, rộng lượng, vị tha, nhiệt tình và phóng khoáng… Chính nhờ có họ mà mình hiểu biết nhiều hơn, mình khôn ra và khá lên trong nhiều lĩnh vực. Đôi khi nghĩ về những người bạn lớn đó, mình luôn cảm thấy cuộc đời thật đáng yêu và thật nhiều ý nghĩa…
2-Snow có một “Người bạn vĩ đại”? Vậy bạn có thể bật mí đôi nét về người bạn ấy được không?
*Đúng thế bạn ạ. Trong số những người bạn lớn của mình có một người mà khi trò chuyện với anh, mình hay đùa “Anh đúng là người bạn vĩ đại của em…”, hay “Anh là người bạn vĩ đại thì phải như thế chứ …”. Thực ra nhiều người quen biết với mình cũng đã biết người bạn vĩ đại của mình là ai. Hơn một năm trước, trên facebook mình có viết bài “19-7 và Người bạn vĩ đại” là nói về anh đấy. Bài này cách đây vài tháng khi lập blog mình cũng đã đưa vào. Bạn có thể vào blog của mình đọc để hình dung ra anh. Mình không muốn nói nhiều về anh, chỉ biết rằng, ngoài những người thân trong gia đình thì anh là người mà mình chịu ảnh hưởng nhiều nhất, chịu tác động nhiều nhất cả về quan điểm, về cách sống cho đến cách nhìn, cách nghĩ trong mọi vấn đề liên quan đến cuộc sống, đến con người và xã hội… Qua quan sát mình cũng thấy, không chỉ mình mà hầu hết những người thực sự tâm huyết với quê hương đất nước cũng luôn hiểu được sự nỗ lực vì công việc của anh, đặc biệt các bạn trẻ năng động, hiện đại, dám xông pha, cống hiến thì rất thích anh, xem anh như là hình mẫu của lòng can đảm, của đức tính cầu tiến, thông minh, không chấp nhận sự ù lì, tụt hậu.
Với mình, anh thực sự là một người vĩ đại, tài năng, sâu sắc, thông minh, hiểu biết, tâm huyết và cực kỳ tốt bụng. Anh đối xử với mình như một cô em gái thực sự trong gia đình, anh hay động viên giúp đỡ nhưng cũng rất hay bắt nạt em gái, anh hay mắng, hay quát và lúc giận lên rồi thì eo ôi sợ lắm. Cái gì anh không ưa, không thích, anh chê, anh bảo mà không nghe, không sửa thì đừng có hòng mà “anh anh em em” với anh được nữa...
Thời gian gần đây, áp lực công việc của anh quá lớn nên mình ít được gặp anh, chỉ thường xuyên trao đổi cùng anh qua điện thoại, qua e-mail mà thôi. Đôi lúc rất lo cho anh, muốn góp ý điều này điều nọ, nhưng sợ anh mắng, lại thôi. Tối qua, lấy hết can đảm mình nói với anh rằng: “Anh à, em lo cho anh lắm, đa số mọi người ủng hộ anh, nhưng cũng có người ghét, cay cú vì sự nhiệt tình và quyết liệt của anh lắm đấy. Dù rằng, những kẻ hèn kém, bảo thủ ù lì, ích kỷ và cá nhân đó chỉ là thiểu số thôi, nhưng anh cũng phải cẩn trọng anh ạ. Công việc là của chung, là trách nhiệm của nhiều người chứ đâu phải của riêng anh. Nhiệt tình quá, tâm huyết quá đôi khi mình lại bị hại đấy anh ạ. Thời gian qua, em thấy, những kẻ hay la ó, mắng chửi anh đã cảm thấy bị lạc lõng giữa biển người ủng hộ anh rồi đấy. Thế nhưng họ đang hậm hực lắm, họ đang cầu mong cho anh thất bại đấy anh ạ. Cẩn trọng và cố lên anh nhé…”.
Anh chỉ cười và bảo: “Đừng lo cho anh và cũng đừng bận tâm nếu như đó chỉ là những ý kiến lạc lõng như em nói. Em biết đấy, anh rất thích, rất trân trọng những người giỏi phản biện, xã hội cũng cần phải có những ý kiến phản biện tốt, cần có những người phản biện giỏi thì xã hội mới phát triển, mới tiến bộ được em ạ.
Tuy nhiên người phản biện giỏi phải là người thông minh, tài năng và khách quan, phải là người có cái tâm trong sáng, người ấy phải là người bản lĩnh, mạnh dạn, dám làm, dám chịu, phải đứng trên quan điểm vì lợi ích của xã hội, của tập thể, vì cái chung chứ không được vụ lợi, không vì lợi ích của một cá nhân hay một nhóm lợi ích cục bộ nào. Phản biện là để xây dựng, góp sức chứ không phải để nói bừa, nói lấy được, nói theo kiểu phá đám… Vậy thì khi đã xác định được họ là người không tốt, không có cái tâm trong sáng, ích kỷ cá nhân, là những kẻ mà em gọi là phá đám rồi thì việc gì em phải bận tâm.
Với anh, anh chỉ tâm niệm là mình phải cố gắng thực hiện thật tốt lời dạy của Bác Hồ, đó là: Việc gì có lợi cho dân cho nước thì làm, việc gì có hại thì tuyệt đối không được làm. Mình làm việc bằng cái tâm trong sáng, bằng cả trái tim cháy bỏng vì đất nước thì không việc gì phải ngại, bởi nếu ngại thì chẳng ai dám làm gì cả đâu em ạ. Giả sử anh có thất bại đi chăng nữa thì anh cũng cảm thấy lòng mình thanh thản, không hổ thẹn với lương tâm, vì mình đã là cống hiến, đã dốc hết trái tim mình cho công việc rồi em ạ…”
Thế đấy bạn ạ. người bạn vĩ đại của mình luôn cao thượng, luôn vĩ đại, luôn đẹp trong mắt mình như thế đấy. Tài năng, lòng nhiệt huyết và trái tim cháy bỏng của anh dành cho công việc luôn đem đến cho mình một niềm tin gần như là tuyệt đối. Đó cũng chính là lý do vì sao mà mình thấy cái gì anh nói cũng đúng, cũng hay, cũng có lý cả, và mình luôn cảm phục, ngưỡng mộ anh. Anh là một thần tượng và mình luôn là một fan trung thành và chung thủy của anh.
Điều mình muốn nói với bạn là: Nếu trong cuộc đời bạn cũng gặp được một người bạn vĩ đại giống như mình, thì có thể nói bạn là người may mắn nhất thế gian. Bởi người bạn vĩ đại sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất giúp bạn vượt qua mọi khó khăn, giông bão… Tất cả nỗi buồn đau của bạn sẽ được sẻ chia, sự mất mát, bất hạnh của bạn sẽ được bù đắp và niềm vui của bạn sẽ nhanh chóng được nhân đôi. Người bạn vĩ đại ấy cũng chính là người mà khi nghĩ đến bạn luôn cảm thấy lòng nhẹ nhõm, vững tin, luôn cảm thấy ngập tràn niềm vui, sự ngưỡng mộ xen lẫn những tự hào… Mình luôn thầm cảm ơn cuộc đời đã cho mình may mắn có được một người bạn vĩ đại là anh.
***************
KỲ III:
CHUYỆN TIN ĐỒN VÀ NGÀY KỶ NIỆM…
1-Snow giới thiệu mình là người “Dễ nhớ, khó quên”, chắc là bạn “thù dai, nhớ lâu” lắm nhỉ?
*“Dễ nhớ, khó quên” của mình hoàn toàn khác với “thù dai, nhớ lâu” bạn nhé. Mình rất “dễ nhớ” và mình nghĩ đó cũng là điều tốt cho công việc của một nhà báo như mình bạn ạ. Điều khiến mình ngạc nhiên là mình có biệt tài thuộc thơ bạn ạ. Mình thuộc rất nhiều thơ, thuộc đến độ mình nghĩ, nếu có cuộc thi đọc thuộc lòng về thơ thì chắc chắn mình sẽ đạt giải nhất. Từ ngày còn đi học và cho đến tận bây giờ cũng vậy, mình vẫn có thể đọc thuộc lòng những tập thơ dày cộm của Xuân Diệu, Tố Hữu, Hàn Mạc Tử, Chế Lan Viên...
Còn “khó quên” là mình muốn nói về tình yêu bạn nhé. Trong tình yêu mình rất khó yêu và cũng rất khó quên. Một khi đã yêu thì mình không bao giờ phản bội, không bao giờ là người nói trước lời chia tay. Chính vì điều đó mà mình luôn đau khổ trong tình yêu, rất khó chấp nhận, khó khỏa lấp nỗi buồn đau bằng một tình yêu mới như nhiều người bạn ạ.
Người mà mình đã và đang yêu, trong lần gặp mới đây, mình biết là người ta chẳng còn tha thiết với mình, người ta đã quên mình thật rồi, nhưng mình vẫn cảm thấy lòng mình vương vấn lắm… Dù vậy, lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh không cho phép mình yếu đuối, hay nói đúng hơn là tư chất của một nhà báo đã giúp mình có thêm nghị lực, thêm bản lĩnh để vượt qua bạn ạ.
2-Snow có tới 4 ngày kỷ niệm, sao lạ vậy?
*Về ngày kỷ niệm, mình rất hiểu ý bạn, bởi qua quan sát trên facebook, mình thấy đa số mọi người hay ghi ngày kỷ niệm là ngày cưới của một cặp đôi hạnh phúc. Thế nhưng với riêng mình thì khác. Ngày kỷ niệm một khi đã đưa lên mạng xã hội thì không phải là ngày cưới, cũng chẳng phải là ngày có liên quan đến những người ruột rà thân thích trong gia đình, mà đó chỉ là những ngày cần phải nhớ. Những ngày đáng nhớ của người thân trong gia đình thì mình đã thuộc nằm lòng, còn 4 ngày ghi trên facebook là những ngày không được phép quên. Đó là những ngày ghi dấu lần gặp gỡ đầu tiên và là ngày sinh của 2 người quan trọng, 2 người có ảnh hưởng và tác động lớn nhất đến cuộc đời mình bạn ạ. Một người là người bạn vĩ đại, còn người kia là người mà mình đã và đang còn yêu da diết lắm…
Nhiều lúc thấy mình đau buồn quá, những người bạn lớn của mình lại xót xa: “Cái anh chàng 24-11 lại làm khổ em nữa à? nó là ai mà khiến em khó quên đến vậy?”. Thật chẳng biết phải diễn tả thế nào, có những niềm riêng đâu dễ gì chia sẻ, dẫu rằng đó là những người mà mình thân thiết nhất. Mình có cảm giác từ bây giờ cho đến hết cuộc đời, mình sẽ chẳng thể nào yêu ai được nữa ngoài anh. Anh không phải là người đầu tiên, nhưng có lẽ sẽ là người cuối cùng trong cuộc đời khiến mình cứ mãi khắc khoải, nhớ thương…
Lúc nào bạn thấy trên facebook, mình không còn ghi những ngày đó nữa thì tức là mình đã quên được rồi bạn nhé.
3-Nghe đồn Snow là người giàu có trong làng báo? Bạn đi làm bằng xe hơi, ở biệt thự PMH và có nhiều đất đai khác nữa?
*Tin đồn đôi khi giết chết người ta đấy bạn ạ. Cũng chính vì những tin đồn này mà mình luôn bị thiệt thòi và luôn bị người ta đố kỵ ganh ghét không ít đấy bạn ơi… Mình đính chính ngay một chút là hiện nay mình đang ở căn hộ chung cư tại Quận 3 bạn nhé. Căn biệt thự mà bạn nói là của gia đình, của ba mẹ và cả anh chị mình nữa đấy. Gia đình mình mua căn biệt thự ấy cách đây đã 10 năm rồi bạn ạ, tức là khoảng thời gian mà PMH vẫn còn hoang sơ lắm. Căn biệt thự ấy, giờ đây gia đình mình đã cho thuê rồi bạn nhé.
Theo bạn như thế nào thì gọi là giàu? Thú thật là mình không biết chuẩn giàu là gì cả, mình chỉ quan niệm là mình phải biết sống thật và phải biết tận hưởng cuộc sống bằng những gì mình có mà thôi bạn ạ. Nếu lấy chuẩn giàu là đi xe hơi và ở nhà biệt thự thì các nhà báo ở SG này nhiều lắm. Mình nhớ cách đây 5-6 năm, một sếp ở cơ quan và cũng là một người anh thân thiết của mình nói với mình rằng: “Em đi làm bằng xe hơi làm gì, chỉ tổ chúng nó ghét. Ở cơ quan này khối người giàu có hơn em, người ta có xe xịn hơn, đẹp hơn, mắc hơn xe của em mà người ta có đi đâu? Người ta để ở nhà, lâu lâu đi đâu mới lấy ra đi, chứ có ai người ta đi thường xuyên như em đâu? Về cất đi, lấy xe máy mà đi”. Mình hiểu ý sếp, mình biết sếp muốn điều tốt cho mình, nhưng mình đã không làm theo lời sếp. Mua xe mà để ở nhà trùm mền thì mua làm gì? Tại sao mình phải sống vì những dư luận xấu? Tại sao mình không thể tận hưởng cuộc sống, tại sao mình không thể giữ gìn và bảo vệ sức khỏe cho mình, cho con mình, khi mà mình có khả năng để làm điều đó?
Thôi thì ai ghét kệ họ, ai đố kỵ cứ việc đố kỵ, người nào mà cứ giữ mãi cái tính đố kỵ, ganh ghét ấy thì họ sẽ chóng già và xấu, họ ấm ức, hậm hực quá thì họ sẽ sinh bệnh béo phì mà chết sớm… Kệ họ, mình phải sống cho mình, sống vì mình, vì con mình và vì những người thân yêu của mình, chứ mình không thể sống vì dư luận xấu, vì những người xấu, những kẻ luôn ganh ghét, đố kỵ với mình bạn ạ.
Điều mình muốn nói với bạn là: Mình sẽ mua xe đạp và sắp tới đây – khi TPHCM áp dụng chủ trương hạn chế xe cá nhân, thì mình sẽ là một trong số những người đầu tiên hưởng ứng. Có thể bạn sẽ lại đặt câu hỏi “Xe đạp vẫn là phương tiện cá nhân, sao không đi xe bus?”, thì mình lại sẽ trả lời bạn rằng, phóng viên là một nghề luôn phải di chuyển, cơ động, xuôi ngược để tác nghiệp, săn tin, vì vậy trong bối cảnh cả xã hội cùng chung tay góp sức như hiện nay, thì xe đạp sẽ là phương tiện phù hợp nhất đối với một phóng viên như mình bạn ạ.
4-Nhìn Snow trên facebook rất khó đoán tuổi, vào blog đọc các bài viết thấy sâu sắc, lắng đọng buồn buồn, nhưng phong cách trình bày, thể hiện thì thấy teen quá, không biết xưng hô với bạn thế nào? nên gọi bạn bằng chị hay bằng em nhỉ?
*Thú thật là mình không thích công khai tuổi tác trên mạng bạn ạ. Chỉ biết rằng mình không còn trẻ nhưng cũng chưa quá già bạn nhé. Hãy cứ gọi mình là bạn như mình đang xưng hô với bạn vậy nhé. Mới đây, có mấy bạn trẻ tuổi sinh năm 1995, 1996 mời mình kết bạn và hỏi: “Chị ơi, em gọi chị bằng chị có được không?”. Mình cười ngất đi và quyết định không accept những người bạn còn quá trẻ như thế nữa.
Về blog, mình mới lập blog cách đây chưa đầy 4 tháng, chưa có kinh nghiệm và vẫn thấy còn nhiều điều cần phải điều chỉnh cho phù hợp. Thế nhưng trên thực tế mình cũng thích phong cách trẻ trung chứ không thích già nua đâu bạn ạ. Mình có con gái bắt đầu vào tuổi teen rồi đấy, con gái mình cũng thích blog của mẹ phải thế này, thế nọ sao cho hợp với nó, để nó thấy thích, thi thoảng còn đòi mẹ cho vào xem, nghe nhạc nữa đấy. Blog là niềm vui nho nhỏ, là nơi chia sẻ và gửi gắm yêu thương của cả 2 mẹ con mình bạn ạ.
**************
KỲ IV:
VÌ SAO PHẢI KHÓA COMMENT
TRÊN BLOG?
1-Muốn comment trong blog của Snow mà không được, tại sao bạn lại khóa comment trên blog?
*Có người bảo mình, nếu lập blog mà muốn câu view thì cứ tích cực bàn luận chuyện chính trị nghị trường, chuyện phản đối, phản ứng, chê bai, lên án này nọ thì thế nào cũng đông khách ghé thăm, hưởng ứng. Thế nhưng quan điểm của mình không bao giờ mình làm như thế. Mình lập blog không phải để câu view và cũng không cần nhiều người đọc để làm gì cả. Mình lập blog chỉ với mục đích là để lưu trữ, chia sẻ với mọi người những bài báo của mình đã được đăng trên các báo chính thống, để chia sẻ những hình ảnh, những kỷ niệm, những bài thơ, những điều hay, hữu ích mà mình nhặt nhạnh từ cuộc sống và cả những tâm sự, những suy tư thiên về tình cảm mà thôi bạn ạ.
Mình khóa comment là vì mình không có thời gian kiểm soát, mình cũng rất ngại những bàn luận linh tinh khiến mình bận tâm, rối trí, thậm chí có khi mang họa. Vì thế tốt nhất là khóa lại cho nó lành bạn ạ.
Điều khiến mình cảm thấy vui vui là bạn bè, những người thân, đặc biệt là những người bạn vĩ đại của mình cũng thi thoảng vào thăm blog để cùng chia sẻ và động viên em gái. Cứ vài ngày mà không thấy mình post bài lên là lại hỏi: “Vào xem blog mà không thấy có gì mới à?”- Đó có lẽ cũng chính là lý do khiến cho số lượt người đọc ngày càng tăng nhanh bạn ạ. Mới 4 tháng mà đã có hơn một vạn lượt người vào đọc rồi đấy, điều đó cũng khiến mình cảm thấy vui vui, thấy cuộc sống của mình ý nghĩa, thú vị hơn…
2 -Snow quan niệm như thế nào về bạn bè trên mạng? Mình gửi lời mời kết bạn đã lâu mà sao bạn không accept?
*Mình xin lỗi bạn, có lẽ vì mình chưa biết bạn nên chưa dám xác nhận đấy thôi. Mình lập facebook từ năm 2009, nhưng chỉ gần 2 năm nay mình mới thường xuyên ra vào fb. Điều mình thấy lạ là trong số hơn 260 bạn bè trong friend list của mình hiên nay chỉ có khoảng 50 người cùng cơ quan, 50 người là đồng nghiệp trong làng báo, 50-60 người là bạn bè mà mình thân quen, biết mặt hoặc tự mình add, accept, còn lại chẳng biết ở đâu mà tự dưng mình có. Nhiều người bảo trước đây fb có chế độ tự động kết bạn, mình cũng sợ lắm, mình cố gắng theo dõi, nhưng thời gian trôi qua, mình thấy những bạn bè trong “chế độ tự động” ấy, đa số họ cũng là người đàng hoàng, họ cứ im lặng, im lặng, chẳng nói năng gì nên cũng thấy an tâm. Chỉ có một số rất ít người buộc mình phải remove vì họ hay gửi tin nhắn với những lời nói khó nghe, không phù hợp, hoặc họ hay viết bậy lên tường và comment những điều liên quan đến chính trị, xúc phạm đến người khác…
Bây giờ, khi lang thang trên mạng, thấy những người quen mình cũng hay gửi lời mời kết bạn và mình cũng nhận được nhiều lời mời lắm. Thế nhưng khi accept một người nào đó, mình phải đảm bảo là mình biết người đó, hoặc ít ra cũng quan sát, theo dõi một thời gian xem người đó có thực sự phù hợp với mình không thì mình mới xác nhận bạn ạ.
Mới đây, một người bạn học thời phổ thông gửi tin nhắn cho mình trách: “Cậu mà cũng chảnh như con cá cảnh vậy hả? Tui gửi kết bạn mà chờ mãi không trả lời là sao?”. Ui trời, hóa ra là cô bạn cùng lớp ngày xưa, vậy mà nhìn avatar của nó, mình sợ chết khiếp khi thấy một hình ma gớm ghiếc nên đã delete ngay tức khắc. Mình kể câu chuyện này ra để mọi người hiểu là mình vốn rất nghiêm túc khi lên mạng. Mình không thích sự dối trá, hù dọa, ba hoa, đùa cợt theo kiểu bậy bạ, kinh dị quá đà…
Trên facebook, mình cũng gặp nhiều người bạn rất lạ. Họ chẳng bao giờ like hay comment bất cứ điều gì công khai cả, thế nhưng họ lại rất hay gửi tin nhắn, xin add nick chat và nói: “Em/mình/anh/chị rất thích những bài viết trong blog của chị/em, hay lắm, chúc mừng nhé…”. Có không ít người like rồi, comment rồi, nhưng sau đó lại tự mình remove đi, thật là buồn cười…
Mình không thích làm bạn với những người như thế. Quan điểm của mình đã là bạn thì phải thực sự là bạn, nếu ngại ngùng quá thì không nên kết bạn nữa. Làm bạn với nhau mà sợ người khác biết mình là bạn của họ, muốn thích, muốn bày tỏ quan điểm với bạn mình mà cứ phải giấu giấu giếm giếm thế thì kết bạn làm gì? Ai cũng biết facebook là diễn đàn để mọi người chia sẻ cùng nhau những gì có thể, một khi bạn bè của mình đưa một thông điệp gì đó lên facebook thì tức là họ đang muốn được chia sẻ, vì vậy nếu bạn thực lòng tâm đắc, cùng yêu thích điều đó, thực lòng muốn chia sẻ thì cứ bày tỏ, còn không thích thì thôi, việc gì cứ phải ngại ngùng, để rồi gửi tin nhắn, đề nghị chát chít này nọ.
Mình không thích làm bạn với những người như thế và thú thật là mình cũng chẳng có thời gian để chát, đó cũng chính là lý do vì sao mà nick chat của mình chẳng bao giờ “sáng đèn” bạn ạ.
Mình hy vọng là sau khi mình đã trải lòng, đã bày tỏ tâm sự qua 4 kỳ bài viết nêu trên thì mọi người sẽ hiểu được mình hơn, biết được quan điểm của mình về thế giới mạng rồi thì hãy thông cảm cho mình, nếu như mình không đáp ứng được các yêu cầu của bạn, hoặc có điều gì đó khiến bạn không hài lòng, bạn nhé…
********Hết*******