Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

BIẾT BAO GIỜ MÌNH TRỞ LẠI VƯỜN XƯA?

     Anh ơi, em nhớ anh quá, mà nhớ nhất là những lúc đêm về anh ạ, những lúc như thế này em rất muốn nhắn tin, muốn điện thoại cho anh để được nghe anh nói một chút gì đó, chỉ một chút thôi cho đỡ nhớ, nhưng rồi em lại lo, lại sợ, một nỗi lo sợ mơ hồ cứ ám ảnh em rằng điều đó sẽ không tốt cho anh... Chao ôi, giá mà anh hiểu được là em đã nhớ anh nhiều như thế nào thì anh sẽ thương em. Mấy hôm nay, nhớ anh quá, em ăn chẳng biết ngon, làm việc cũng không hiệu quả, chỉ thích ngồi viết cho anh, trò chuyện cùng anh trong tâm tưởng như thế này thôi...
   Dẫu biết rằng còn tới mấy bức mail anh chưa hồi âm cho em, vậy mà không hiểu sao em vẫn cứ thích được viết cho anh thật nhiều, thật nhiều… “Không nên nhớ nhiều như thế, không nên nhớ, cũng đừng quên…” - Lời dặn dò của anh sao mà khó thực hiện quá, em đã cố gắng nhưng không làm được đâu anh…  
     Anh ơi, đêm đã khuya rồi đấy, bên ngoài trời đang mưa tầm tã, vậy mà sao em vẫn không thể nào ngủ được, nỗi nhớ anh da diết lại đột ngột kéo về giằng xé trái tim em… Anh thân yêu ơi, hãy cho em một chỗ nhỏ trong trái tim yêu quý của anh, chỉ một chỗ nhỏ thôi là em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Thỉnh thoảng xin anh hãy viết cho em một chút gì đó, gì cũng được miễn là anh viết cho em. Em không hối tiếc vì đã yêu anh, thà rằng yêu mà phải khổ đau thì vẫn muôn lần tốt hơn cuộc đời mãi mãi trống không như em đã từng sống trước đây. Vì ít ra một lần trong những năm tháng nặng nề, em chợt thấy cuộc đời ngời lên vẻ đẹp và hiểu như thế nào là một tình yêu nồng nàn đúng nghĩa…
   Anh biết không, trưa nay, lục tìm và đọc lại mấy dòng thư anh viết, em bỗng thấy thương cho hoàn cảnh của chúng mình quá anh ạ, và em chợt nhớ đến bài thơ "Vườn Xưa" của Tế Hanh. Bài thơ ấy sao mà tương đồng với hoàn cảnh của chúng mình nhiều đến vậy... “Hai ta ở hai đầu công tác/Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?”. Đến bao giờ mình cùng trở lại “vườn xưa” hả anh? Ôi “Vườn Xưa”– nơi chỉ có 2 đứa chúng mình với ngập tràn nỗi nhớ bao quanh… Em đang nhớ về anh đến cháy lòng anh ạ…
    Anh thân yêu ơi, bây giờ ngoài trời đêm đã bắt đầu chuyển dần về sáng, nỗi nhớ trong em chẳng thể diễn tả được bằng lời, chỉ biết rằng em rất nhớ anh và nỗi nhớ ấy còn nhiều hơn tất cả nỗi nhớ của những người yêu nhau trên thế gian này cộng lại… Anh có hiểu lòng em không anh?
Mãi nhớ và yêu anh...
Snow Autumn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét